Trong cuộc sống này với những bộn
bề lo toan, con người ít khi dám bước vào tĩnh lặng mà hồi tưởng hay suy nghĩ cho những giá trị
tinh thần. Nếu có suy nghĩ thì cũng chỉ nghĩ coi làm sao tìm ra cách để phục vụ
lợi ích cá nhân. Đó chính là nhu cầu phục vụ cái ích kỷ sẵn có của con người,
và sự ích kỷ ấy đưa chúng ta vào trạng thái phụ thuộc, mất tự do…
Bạn thân mến! có lần tôi bị hụt hẫng
về một tình yêu mơ hồ, thân xác tôi bất động một chỗ, nhưng tâm hồn tôi thì
luôn vận động, bởi nó loay hoay và rối bời. Tôi càng ngồi yên tĩnh tôi càng
chán ghét vì nỗi đau cứ bắt tôi mường tượng về một quá khứ mà có lẽ muốn vượt
ra rất khó. Rồi một lúc nào đó tôi lười biếng cho mọi việc, tôi di chuyển như một
quả bóng bị mất phương hướng, muốn lăn đến đâu thì lăn…Tôi đến nhà thờ dự Thánh
lễ như thói quen vẫn đi, thường khi thì lòng tôi nặng trĩu, nhưng hôm nay một
tiếng nói vẳng trong suy nghĩ rằng “tại
sao phải buồn, tại sao phải mệt mỏi với những gì thuộc về quá khứ?”, thế rồi
tôi “không thèm nghĩ nữa” và can đảm tập trung hết mình vào Thánh lễ. Khi Thánh
lễ kết thúc, mọi người ra về, tôi còn ngồi đó… tôi không biết ai đó hay do
chính mình đã buộc tôi ngẩng đầu nhìn Thánh Giá Chúa, bởi thường khi đi lễ tôi
chỉ mong cho kết thúc để về mày mò chiếc điện thoại. Ngày hôm nay tôi quên bẳng
đi mình có mang theo điện thoại hay không, tôi nhìn mãi nơi Thánh Giá…và độ 30
phút sau, chẳng nói tiếng nào tôi đứng lên ra về, nhưng bỗng dưng tôi nhẹ nhàng
hẳn ra…bạn biết điều gì xảy đến với tôi không? Một giọng nói nữa lại nói với tôi
“có khi nào mình nhẹ người và đỡ đau
trong lòng là vì có người đồng cảnh ngộ với mình, Chúa đó, Chúa chịu chết đó
thì sao, Chúa đâu có buồn!” Bình an đến với tôi từ đó, bạn nghĩ xem ai đã
nói điều đó? Và rồi bạn đã từng nghe tương tự như thế chưa?
Có phải sau những biến cố trong
cuộc sống bạn đều thinh lặng để suy nghĩ và theo thời gian con tim bạn ít nhiều
đã lên tiếng? thế thì đó là lương tâm của chúng ta, những điều đó xuất phát từ con
người thật của mình và con người xuất phát từ Thiên Chúa. Vì thế khi ta phát hiện
một tiếng nói hay một sự tự nhủ tốt đẹp, hoặc một lời động viên của ai đó, mà
đem lại phấn khởi hạnh phúc và chân thật,
thì chính là tiếng nói con tim, và tiếng nói ấy thuộc về Thiên Chúa. Chúng ta
hãy hiểu đó chính là tiếng nói của Chúa, đôi lúc chúng ta nhận ra Chúa trong cuộc
đời nhưng chúng ta đã đáp trả Ngài chưa? Có lẽ khá là khó bởi vì cuộc sống ngày
càng phát triển và xô đẩy con người khiến ta quên đi vị trí của mình và quên đi
cội nguồn của những hạnh phúc ấy là do đâu.
Đối với tôi, yếu đuối lớn nhất
chính là nhiều lần nhận ra tiếng nói của Thiên Chúa, nhưng tôi lại lười biếng
nghe, lười biếng đáp trả. Trước những lôi kéo của xã hội, những thử thách của
cuộc đời, ta hãy xin Chúa cho ta biết trước hết là tìm đến Ngài và phó thác cho
Ngài. Ngày tôi đau khổ tôi đến gặp Chúa mà tôi chẳng biết nói gì, chẳng biết
xin gì, tôi chỉ ngồi đó, thiết nghĩ tôi chẳng được gì cả nhưng sau đó tôi lại
được rất nhiều và điều giá trị nhất mà tôi nhận được chính là niềm vui hạnh
phúc ngay cả khi không còn người yêu bên mình. Chúa đòi hỏi sự chạy đến của
chúng ta đấy bạn ạ, trải nghiệm của tôi chỉ là như vậy…
Lạy Chúa Giêsu, mọi đau khổ mà
chúng con gặp, Chúa đã gặp và đã vượt qua cách mạnh mẽ. Xin dạy con biết quảng
đại đón nhận mọi đau khổ của cuộc sống và rồi quảng đại chạy đến với Chúa,
chúng con không dám xin gì hơn ngoài xin được dấu chỉ nhận biết Thánh ý Chúa, để
chúng con có thể nhẹ nhàng hơn và kiên tâm hơn trong gian nan của cuộc đời, hướng
đến những ước mơ và những chọn lựa tương lai thật tốt đẹp và hoàn toàn phù hợp
với Thánh ý Chúa. Amen!