Trên những bước đường cuộc sống
bao gồm những hạnh phúc, gian nan thử thách, sum họp, chia ly…đó là những hoàn
cảnh diễn ra theo quy luật là phải có, những điều ấy dễ dàng đưa con người vào
một góc khuất nào đó, mà trên thực tế vẫn nhìn thấy nhau được nhưng không nhận
ra có sự hiện diện của nhau. Góc khuất ấy nằm phía sau, nằm bên trong, nằm sâu
thẳm nơi tâm hồn con người, đấy chính là đời sống nội tâm. Và khi nào thì ta biết
ta đã bước vào đời sống nội tâm?
Nếu có một biến cố nào đó trong đời
ảnh hưởng ít nhiều đến tinh thần bạn,có phải lúc ấy bạn dừng lại và suy nghĩ ? Quá
trình dừng lại và suy nghĩ này chính là quá trình chúng ta đang bước vào đời sống
nội tâm, và đời sống nội tâm chỉ được thể hiện qua việc chúng ta thinh lặng.
Như vậy khi chúng ta thinh lặng, chúng ta biết được mình đang làm gì, mình muốn
gì và điều mình sẽ thực hiện là gì. Thinh lặng là một nhân tố sinh lý của con
người. Thinh lặng chính là chiều kích hướng nội, nếu đối với một xã hội hóa, mà
không có chiều kích hướng nội, nghĩa là giờ thinh lặng, sẽ có thể gặp phải nguy
cơ mất quân bình nặng nề. Đối với thế hệ trẻ, họ thường thích ồn ào với những
công nghệ tân tiến, họ thích inh ỏi bên tai với những âm thanh đường phố, họ
cũng thích nằm im một chỗ nhưng tâm trí thì lại không yên vì những tiếng động của thời cuộc. Điều
đó cũng là một trở ngại cho thinh lặng, nhưng trở ngại trong thinh lặng thì
không chắc hẳn là môi trường, nhưng còn do bản thân con người. Thông thường họ
có vẻ muốn trốn tránh sự thinh lặng mà họ cần để sống, bởi vì, đối với một xã hội
phát triển thì chiều hướng sống với người khác, nhờ người khác và cho người
khác thì nhu cầu bước vào sự cô tịch có vẻ bị chống đối.
Cũng có sự thinh lặng của những
người có đức tin, họ thinh lặng trước những bí mật cuộc đời và thế gian, có thể
họ cũng thinh lặng trước những hành động của Thiên Chúa vượt quá giới hạn hiểu
biết của mình. Như sự thinh lặng của Gióp sau khi đã nói quá nhiều điều vô ích,
ông chấp nhận: “Con đã nói năng thiếu suy
nghĩ, con biết trả lời làm sao? Con sẽ đưa tay lên che miệng…”(G 40,4). Thật
vậy, đôi khi chúng ta nói quá nhiều, nói không ngừng nghĩ, nói đến mức không có
gì là không thể nói, mà những lúc ấy chúng ta quên cảm giác của đối phương,
quên đi giá trị của bản thân. Từ bé tôi đã có thói quen thích nói nhiều và nói không
kềm chế trước những điều mình nhìn thấy, cứ thấy là nói mà không cần suy nghĩ.
Thế là một biến cố đến, có người đã khiển trách tôi khi tôi nói quá nhiều dẫn đến
nói sai sự thật về họ, từ đó, tôi phát hiện khi tôi nói mà không suy nghĩ đem đến
một kết quả không mong muốn và tôi cảm nhận lời nói của mình quá tầm thường và
chẳng có gì quan trọng nữa. Và khi tôi tập luyện vài lần cho việc giảm nói của
mình, tôi thinh lặng nhiều hơn, tôi cảm thấy mình bình an và yên tâm hơn bởi
không có sự cố gì xảy ra cả. Có nhiều lý thuyết cũng như những trải nghiệm khác
nhau để nói về thinh lặng, nhưng với tôi, thinh lặng là lúc ta yêu thương nhiều
nhất. Vì khi bước vào thinh lặng thì cũng là lúc ta đem đến một tình bác ái to
lớn cho người khác, bởi họ cảm thấy bình yên khi không phải nghe chúng ta lên
tiếng nói những điều làm họ đau khổ, đặc
biệt khi thinh lặng, tôi biết tôi là ai trước mặt người khác, và người khác thế
nào trước tôi.
Bạn thân mến, chỉ có thinh lặng mới
có thể giúp chúng ta dễ dàng vượt qua thử thách cuộc sống, giúp ta dễ dàng
chiêm ngưỡng cuộc sống này theo đúng với giá trị của nó. Và khi thinh lặng, là
chúng ta tự tạo cho mình một sa mạc tâm hồn yên ắng, tự cho mình một khoảng thời
gian để suy nghĩ, do đó, thinh lặng nhiều chúng ta sẽ bình an và sáng suốt hơn
nhiều. Nhưng thinh lặng không có nghĩa là cô lập, cũng không có nghĩa là dửng
dưng trước những điều trái ngược sự thật và luân lý cuộc sống. Thinh lặng chính
là một nẻo đường sâu thẳm của tâm hồn con người, với một thời đại nào, môi trường nào thì cũng hãy thinh lặng nhiều
hơn để cảm nhận hai mặt cuộc sống mà phát triển đời sống tinh thần. Và khi đã
nói xin nói những điều đem lại yêu thương, nói điều có thể xây dựng, nói lời êm ái bằng cả trái tim để sự
dữ không tìm đến giữa tương quan con người với nhau.
Lạy Chúa Giêsu yêu mến! Chúa là
Thầy dạy yêu thương, và là nơi huấn luyện đời sống nội tâm, vì khi xưa Chúa đã
làm gương cho chúng con qua đời sống ẩn dật tại Nazaret, và nhất là khi Ngài
cũng mời gọi chúng con thinh lặng qua việc Chúa ở trong sa mạc bốn mươi đêm
ngày, Ngài cũng thinh lặng trước sự đau khổ khi bị hiểu lầm, bị chối bỏ…Xin cho
chúng con biết luôn tìm đến thinh lặng để lắng nghe tiếng Chúa, nhận biết ý
Chúa, làm bạn với Chúa những giây phút riêng tư Ngài cần đến con cái. Đặc biệt
là thinh lặng để cảm nhận ra Chúa nơi những người anh em của mình, cảm nhận ra
nét đẹp cuộc sống mà Chúa đã ban để chúng con không vì miệng lưỡi trần tục này
mà tự làm đau khổ chính tâm hồn chúng con. Amen!